Chúng tôi cải trang thành người của một gia đình giàu có. Chàng mặc áo tứ thân màu xanh ngọc còn Quang Khải, áo màu xanh lục. Tôi mặc áo tứ thân màu hồng, trong lót vải trắng và vàng, tóc buộc túm lên đỉnh đầu, đuôi tóc được uốn cong và cố định bởi một cây trâm làm bằng đồi mồi. Phụng Dương công chúa kiểu tóc cũng để giống tôi, mặc áo xanh lam, trong lót vải hồng và vàng. Tôi thầm nghĩ bụng hoàng cung có vẻ thích màu xanh thì phải.
Lúc trông thấy tôi, Phụng Dương công chúa tròn xoe mắt nhìn, có lẽ không biết tôi sẽ cùng đi. Đến khi Quang Khải giới thiệu mới ồ lên một tiếng rồi bảo:
– Thảo nào lại trông quen quen, hóa ra hôm yến tiệc mừng Thiên Cẩm phu nhân mang long thai đã thấy rồi
Sau lại tiếp lời:
– Không biết Ứng Thụy công chúa năm nay bao nhiêu tuổi?
Tôi liền đáp:
– Dạ, 15 tuổi ạ
Phụng Dương công chúa nghe vậy liền reo lên:
– Vậy em gọi ta là chị nhé. Ta hơn em một tuổi
Quang Khải đứng bên cạnh thấy thế nói chen vào:
– Hơn có một tuổi thôi mà. Sao không gọi nhau bạn bè cho thân thiện
Phụng Dương công chúa nghe vậy không nói gì, nhưng tôi thầm nghĩ chả hiểu hắn ta nghĩ gì không biết, hơn một tuổi thì tôi phải gọi là chị chứ, liền nói với Phụng Dương công chúa:
– Dù sao công chúa cũng hơn em một tuổi mà. Vậy em gọi công chúa là chị Phụng Dương nhé
Phụng Dương công chúa nhìn sang Quang Khải, thấy không nói gì liền vui vẻ gật đầu. Tôi trông thấy thế liền liếc Quang Khải một cái rồi nói cười với Phụng Dương công chúa:
– Có người anh trai như hoàng tử, chắc chị phải vui sướng lắm nhỉ?
Phụng Dương công chúa bẽn lẽn nhìn tôi rồi nói:
– Chỉ là anh nuôi thôi, cũng không phải anh ruột
Nghe vậy tôi liền nhớ ra Phụng Dương công chúa này chính là con gái ruột của Tướng Quốc Thái sư Trần Thủ Độ và là con gái nuôi của Thái Thượng Hoàng.
Lúc này, chàng sau khi dặn dò xong mấy người khiêng kiệu đang quay lại. Chàng nhìn tôi một cái rồi bảo mọi người bắt đầu xuất phát. Đi cùng chúng tôi còn có Thu Cúc, và nô tì của Phụng Dương gọi là Lý Lan, ngoài ra còn có hai quan thái giám tên gọi Lê Siêu và Nguyễn Phúc.
Ngồi trong kiệu, tôi đưa tay vén bức màn nhìn thấy trước mắt là cổng Dương Minh Môn, phía trên là Triều Thiên Các, xa xa là Cấm Thành với cung Thánh Từ bên trái và cung Quan Triều bên phải, chính giữa là Thiên An Ngự Điện. (2)
Ra khỏi Hoàng Thành, chúng tôi đi bộ trong thành Đại La. Lần đầu tiên ra ngoài, tôi thấy cái gì cũng mới lạ. Lúc chúng tôi tiến vào thành Đại La cũng là lúc đầu phiên chợ chiều, mọi người đi lại tấp nập, hàng hóa được bày bán rất đa dạng. Phùng Dương trông có vẻ còn ngạc nhiên hơn tôi. Lúc cô ấy nhìn thấy một người đàn ông bị rơi mất tấm khăn che đầu làm lộ một cái đầu cạo trọc, cô ấy cứ ngây người ra. Tôi thì không lấy thế làm lạ. Dù sao tôi cũng ở trong chùa 15 năm; còn cô ấy, từ khi sinh ra đã ở trong cung, gặp người thường đã khó, mà có gặp thì theo phép tắc người ta cũng phải dùng khăn che cái đầu trọc lại.
Tuy vậy, chúng tôi cũng bị chú ý nhiều. So với đại bộ phận người dân chân đi đất, mặc áo tứ thân sẫm màu thì mấy người chúng tôi xanh, hồng, trắng, vàng đủ cả. Có điều, người ta cũng nhìn một lúc rồi đi, chắc chỉ nghĩ chúng tôi là con cái nhà vương gia nào đó. Nếu họ biết trong đó có một người là hoàng đế đương triều thì sẽ nghĩ sao nhỉ!!!
Trong lúc tôi vừa ngó nghiêng vừa suy nghĩ thì suýt bị hai đứa trẻ nhỏ đang đùa nghịch trên đường va phải. Một cánh tay đã kéo tôi lại. Đỉnh đầu tôi chạm vào cằm người ấy, tay người ấy vòng qua nhẹ nhàng đỡ lấy eo tôi; trán tôi chạm vào khuôn ngực vững chắc, trước mắt là lớp áo lụa màu xanh ngọc. Người ta nói lụa tơ tằm mát lạnh, tôi thấy sai rồi. Da tôi như hơ phải lửa, cả người trong phút chốc nóng bừng. Tôi lúng túng ngước mắt lên, thấy người ấy đang nhìn mình. Đôi mắt người ấy sâu thăm thẳm, hàng lông mi cong vút bao quanh viền mắt khiến đôi mắt đã sâu lại càng sâu hơn. Chiếc mũi cao thẳng khiến mặt chàng có chút uy nghiêm nhưng bờ môi đầy đặn với khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo vẻ dịu dàng khó tả. Tôi không biết chúng tôi đã đứng như thế bao lâu, chỉ biết là trong đôi mắt người ấy, bóng hình của tôi đã rất rõ nét.
Tiếng Phụng Dương đã đưa tôi về thực tại. Tôi nghe thấy cô ấy nói:
– Em hỏi anh một đằng anh lại trả lời em một nẻo. Để em hỏi Ngọc Khuê vậy
Tôi ngại ngùng rời khỏi vòng tay ấm áp kia, lao đến sạp hàng bán mấy thứ đồ trang sức bên đường. Thì ra Phụng Dương thích một chiếc vòng làm bằng sừng trâu. Cô ấy đeo vào rồi hỏi Quang Khải là có đẹp không nhưng hắn ta lại trả lời “Nếu em thích thì mua đi.” Cuối cùng, sau khi tôi khen chiếc vòng đẹp, Quang Khải đã mua nó cho cô ấy, còn mua thêm cho tôi một chiếc giống vậy. Tôi thấy Phụng Dương có vẻ không vui nên đoán chắc cô ấy ở trong cung quen dùng những thứ độc nhất vô nhị, thấy tôi có cái giống y hệt đâm ra không vui. Tôi liền đổi một cái khác nhưng cô ấy vẫn có vẻ chẳng vui hơn. Tôi thầm nghĩ bụng Phụng Dương công chúa này thật là khó chiều.
Chúng tôi rẽ vào một con đường gọi là Hòe Nhai (3) ở phía Đông, ven sông Nhị Hà (4). Trên đường trồng rất nhiều cây hòe, tỏa hương thơm ngát. Mỗi khi có đợt gió nhẹ thổi qua, cánh hoa bay bay trong gió khiến cho cảnh sắc nơi đây rất nên thơ. Phụng Dương công chúa rất thích thú với những bông hoa hòe, chạy lên phía cành cây thâm thấp phía trước mặt, vịn lấy để ngắt một bông rồi cài lên tóc. Các cánh hoa hòe vì thế mà rụng tơi tả. Quang Khải đưa tay gỡ vài cánh hoa trên tóc tôi. Lúc quay người để tránh tiếp xúc ấy, tôi thấy chàng khẽ ngẩng mặt lên trên, các cánh hoa vàng rơi như mưa khiến khuôn mặt chàng nhòa đi. Trong phút chốc, tôi chợt thấy lòng hoảng hốt…
___________________
(1) Thăng Long thời Trần được thiết kế theo kiểu “Tam trùng thành quách: Vòng thành ngoài mang tên thành Đại La (chỗ ở của dân chúng). Vòng thành thứ hai (vòng thành giữa) được chính thức gọi là Hoàng thành hay Long thành (các cơ quan chính thức của triều đình). Năm 1243, nhà Trần đắp lại thành này, đổi gọi là
thành Long Phượng, còn gọi là Phượng thành. Vòng thành trong cùng gọi là Cung thành (còn gọi là Cấm Thành, dành cho Hoàng đế và Hoàng gia)
http://dvt.vn/2011112112112805p0c93/pho-co-soi-dong-trong-dip-ky-niem-ngay-di-san-van-hoa.htm
(2) Thăng Long thời Trần: Xây dựng kinh thành : Qua cổng nam của hoàng thành, đi sâu vào bên trong, phải qua một cổng nữa rồi mới tới chính điện của hoàng cung. Cổng đó cũng ở chính nam, gọi là Dương Minh Môn, trên cổng có gác, gọi là Triều Thiên Các, cửa nách bên trái gọi là Nhật Tân Môn, cửa nách bên phải gọi là Vân Hội Môn […] Trong thành nội, từ năm 1230, lập cung điện, lầu gác làm nơi thiết triều phía đông, phía tây làm hành lang giải vũ. Bên trái là cung Thánh Từ, nơi Thượng hoàng ở, bên phải là cung Quan Triều, nơi vua ở […] Ngoài các cung điện được mô tả ở trên, trong hoàng cung còn nhiều cung điện khác. Điện Diên Hồng, nơi diễn ra Hội nghị Diên Hồng nổi danh trong lịch sử. Điện Diên Hiền, điện Bát Giác nơi vua thiết yến các quan. Vọng Lâu, nơi vua ngự xem lính đấu nhau với voi, hổ, chuồng hổ đặt ngay dưới lầu.
Ngoài điện là nơi công sở, còn có các cung là nơi ở, cung Thượng hoàng ở gọi là Thánh Từ hay Phụ Thiên, Vạn Thọ, cung vua ở gọi là Quan Triều, cung cung nữ ở gọi là Lệ Thiên, Thưởng Xuân, Sừ Cung là cung của Thái tử… Ngoài ra còn có các cung Thượng Liễn là nơi lưu trữ các bản tấu.
http://www.thanglonghanoi.gov.vn/channel/102/2009/10/3545/#4ZmOaNSnOPzR
(3) Thăng Long thời Trần: Có một con đường trồng toàn những cây hòe ở phía Đông, đi men sông, được gọi là đường Hòe Nhai, thơm ngát hương hoa
http://thanglong.chinhphu.vn/Home/Thang-Long-thoi-Tran/200912/4612.vgp
(4) Sông Nhị Hà: Sông Hồng